"Chú ơi chú à, Kiều Kiều thật sự rất nhớ chú nha!"
Này không phải là lời nói dối, lần chia tay này cách xa tận mười năm hai người mới gặp lại nhau, vài tháng nay chỉ có thể dựa vào gọi Wechat để duy trì liên lạc.
Sở Mân Thâm dùng mười năm thời gian của mình để tưới cho bông hoa nhỏ của hắn, lặng lẽ ngấm vào trong mọi thứ, khiến Sở Kiều cũng phải động lòng.
Mười năm này, hệ thống cũng chẳng mấy nhắc nhở gì cô, Sở Kiều đã có rất nhiều lúc quên đi sự tồn tại của nhiệm vụ này.
Cô tự cảm thấy bản thân mình chính là một cô gái bình thường được nuông chiều từ bé không hơn.
Cô không có cha mẹ, nhưng ngược lại thì có một người chú rất thương yêu cô, vì cô mà có thể làm tất cả.
Chẳng qua cô đối với người chú này lại có ý đồ không an phận chút nào.
Sở Mân Thâm dùng ngón tay mang theo vết chai cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô, chọc đến mức khiến Sở Kiều phải bật cười khánh khách vì nhột.
Hắn lần này là chủ động yêu cầu xin được ra ngoài làm nhiệm vụ mình cần làm.
Bởi vì, từ đó, hắn vẫn cứ có cảm giác bản thân mình không thể kìm chế được con thú đang bộc phát cuồn cuộn trong lòng hắn.
Có lẽ cần phải cách xa Kiều Kiều một khoảng thời gian không ngắn không dài, cũng đủ rồi.
Hắn nghĩ như vậy, liền nhẫn tâm cách xa cô bé của hắn tận nửa năm trời.
Nhưng có điều thứ mà hắn không nghĩ tới, bù bản thân hắn có tự ức chế mình đến mức nào nhưng riêng về mặt suy nghĩ lại không cách nào ức chế nổi, như cỏ dại mọc đầy trong tim hắn.
"Cộm chết đi được, chú xấu quá à!" Sở Kiều bị ngón tay hắn xoa đến ngứa ngáy, cười hì hì vươn tay sờ lại mặt của Sở Mân Thâm, thúc giục nói, "Chú mau đi tắm rửa sửa soạn lại đi, mới mấy tháng không gặp chú đã sắp thành dã nhân luôn rồi.
Sở Mân Thâm dùng đôi mắt biết cười nhìn cô, hắn dùng mũi mình cọ xát vào cái mũi nhỏ nhắn của Sở Kiều: "Mới mấy tháng không gặp, miệng lưỡi Kiều Kiều nhà ta trở nên sắc bén thật đấy."
Sở Kiều nhe răng, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, bộ dạng làm người ta rất muốn cắn.
Sở Mân Thâm cười cười rồi thả Sở Kiều xuống, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Mau đi nấu cơm đi nào, cô quản gia nhỏ, canh đã sắp khét cả rồi đó."
" y da! Thật tình, tại sao chú không nói sớm chứ!"
Sở Kiều quay đầu lại nhìn vào bên trong nồi, chân tay luống cuống tắt bếp đi.
Sở Mân Thâm nằm không cũng trúng đạn, bất đắc dĩ đi về phía phòng tắm rửa mặt.
Tối hôm ấy hai người đã có một khoảng thời gian dùng bữa tối thịnh soạn.
Sở Mân Thâm dựa người vào cánh cửa nhìn bóng dáng bé nhỏ của Sở Kiều trong phòng bếp đang rửa bát, thầm nghĩ, chính mình đã hứa sẽ nuôi con bé thành cô công chúa nũng nịu, như thế nào hiện tại lại thành nữ quản gia hiền huệ rồi?
Tuổi còn nhỏ mà đã xử lý được việc lớn bé trong nhà còn chưa nói, đến nấu cơm cũng có thể ngon như vậy.
"Kiều Kiều, để chú làm cho, cháu mau đi học bài đi."
Sở Mân Thâm tiến lên xắn tay áo sơ mi, bước lại chỗ cô.