Bạn đang đọc:KẺ VÔ LẠI NHÀ BÁ TƯỚCChương 190

Ngày thứ hai của cuộc đấu giá VIP. Billos không thể không thắc mắc rằng mình nên làm gì hôm nay.

 

“Ừm, hôm nay cậu sẽ nghỉ ngơi sao, thiếu gia?”

 

“Phải.”

 

Sụp. 

 

“A, dính lên người cả rồi.”

 

Cale lau sạch nước sốt dính trên miệng. Cậu quyết tâm sẽ ăn gà nướng cả ngày hôm nay trước khi dừng lại ở một cửa hàng nào đó. 

 

“Meeeeeo!”

 

“Được, được. Ta sẽ đi dạo ở cửa hàng đồ chơi đầu tiên.”

 

Họ hiện đang ở phía nam của thành phố Vegas, nơi tập trung nhiều cửa tiệm nhất. Có rất nhiều du khách đi qua con phố này hàng ngày. 

 

Billos lén nhìn sang Đội phó Hilsman đang đứng sau lưng Cale với một chiếc túi ma thuật trống rỗng. 

 

‘Anh ta có vẻ không phải loại người sẽ làm chuyện đó.’

 

Đội phó Hilsman. 

 

Hilsman mà Billos biết là một người nghiêm túc đang nhắm đến vị trí Đội trưởng. 

 

Một người như vậy lại cầm chiếc túi rỗng để đựng đồ ăn và quà lưu niệm cho lũ trẻ Miêu tộc. 

 

Billos không thể tin nổi.

 

Hilsman và Billos vô tình chạm mắt nhau. Billos có thể thấy một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Hilsman. Tại sao nụ cười đó lại khiến Billos liên tưởng đến nỗi khổ của một nhân viên có cấp trên khó tính nhỉ? 

 

Cale không hề biết được tiếng lòng của hai thuộc hạ khi cậu cầm lấy tay nắm cửa cửa hàng đồ chơi, cửa tiệm đầu tiên họ sẽ ghé đến ở con phố phía nam này.

 

Đây là ngày thứ hai của cuộc đấu giá VIP. Cậu không có bất cứ kế hoạch gì đặc biệt để làm. 

 

Chiếc túi ma thuật mà cậu đưa cho thương chủ thương hội   Singten có chú thích về những việc ông ta cần làm, vì vậy Cale không phải lo lắng gì nữa. 

 

‘Mary và Tasha cũng nên hành động cùng lúc với thương chủ thương hội.’

 

Hơn nữa, cậu không muốn tham gia một cuộc đấu giá với chủ đề “Người thú”. Nếu đó không phải là những Thú nhân sống, họ còn thứ gì để mang ra đấu giá nữa?

 

‘Con người quả là loài độc ác nhất trong tất cả các chủng tộc.’

 

Ở đó xuất hiện những vũ khí và vật phẩm từng thuộc về các Thú nhân nổi tiếng, tuy vậy, phần lớn vật phẩm là hài cốt của những Thú nhân xinh đẹp hoặc độc nhất. 

 

Ví dụ như bộ lông trắng tinh của Sư tử trắng, phụ kiện làm từ mái tóc màu xanh lam tuyệt đẹp của Cá voi, và những thứ tương tự vậy.

 

Cậu không thể đưa những đứa bé Thú nhân của mình đến một cuộc đấu giá như vậy. 

 

Cale cau mày khi cậu mở cửa. Ngay lúc này.

 

Cạch! 

 

Một con mèo con cào vào mu bàn tay Cale.

 

Nó hơi đau một chút.

 

“Meeeeeo!”

 

Là On.

 

‘.....Cô nhóc này bị sao vậy nhỉ?’

 

On chưa từng hành động thế này. Chính vì là On chứ không phải Hong khiến Cale bối rối nhìn cô bé. Cậu bỗng nhận ra ánh mắt của On trông rất kỳ lạ. 

 

Cảm giác như cô nhóc đang nghĩ rằng cậu thật khổ sở và nhìn cậu với vẻ thương cảm.

 

Cale có một cảm xúc khó tả khi nhận được ánh mắt như vậy từ một đứa trẻ mười hai tuổi. Thay vào đó, cậu nhanh chóng nhìn về phía Hong. Hong vui thích vẫy tai nhìn quanh cửa hàng đồ chơi.

 

Cale nghe thấy giọng nói của Raon ngay lúc đó.

 

-Nhân loại, ngươi đang làm gì vậy? Mau mua những thứ ngươi muốn đi.

 

Cale chần chừ. 

 

‘Mình muốn mua cái gì đây?’

 

Có điều gì đó không đúng. 

 

Cale đang nghĩ đến việc mua đồ chơi cho những đứa trẻ khoảng chín tuổi, nhưng không hiểu sao, cảm giác như Raon đang nghĩ rằng cậu đến đây vì mua đồ cho cậu ấy vậy. 

 

Sức lực trong tay đang cầm tay cửa nhanh chóng biến mất.

 

 -Hả? Nhân loại, không phải ngươi muốn mua đồ chơi sao? Mau vào đi! Ta sẽ chờ ngươi ở đây. Chỉ cần nhanh nhanh một chút là được. 

 

‘Thật kỳ lạ.’

 

 Cale quay lại nhìn On. 

 

Chân của On đang hướng đến nơi nào đó. 

 

Cale không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn theo thứ cô nhóc đang chỉ.

 

“...Haiz.” 

 

Những đứa trẻ này thực sự kì lạ như mong đợi. 

 

Cậu có thể nhìn thấy con hẻm với những cửa hàng bán đầy vũ khí và thiết bị ma thuật. 

 

Cale suy ngẫm về lỗi sai của mình. 



Cậu đã sai. Đồng thời, cậu cũng nghĩ về mọi người xung quanh mình. 

 

Kể cả em gái Lily, năm nay vừa tròn chín tuổi, tất cả đứa trẻ xung quanh cậu đều thích vũ khí hơn là đồ chơi. Điều này cũng đúng với những nhóc Hổ và Sói con.

 

‘...Chết tiệt.’

 

Đời không như là mơ.   

 

Cale quay lưng khỏi cửa tiệm hồn nhiên và tươi vui đến lạ kỳ này.

 

“Thiếu gia?”

 

Billos gọi Cale đột ngột đổi hướng, nhưng Cale chỉ một mạch đi về phía con hẻm mà không đáp lại.

 

Hilsman theo sau Cale với vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút.

 

Tuy nhiên, Billos không thể không tái mặt đi sau khi bước vào cửa hàng vũ khí.

 

Ánh mắt anh di chuyển theo ngón tay của Cale. 

 

“Cái này. Cái này. Cái đó.”

 

Cale chỉ vào một loạt những chiếc kiếm khác nhau. Cậu gọi ra những thứ mà Raon đã nhắc cậu chọn. 

 

"Sao, sao cơ ạ?" 

 

Chủ cửa hàng vũ khí ngây người ra sau khi thấy Cale lựa chọn quá nhanh. 

 

Những vũ khí mà Cale chọn gồm một con dao găm cao cấp nhất và một thanh đại kiếm ma thuật lửa. Cậu đã chọn tất cả những món đồ tốt trong cửa hàng. 

 

Cale cau mày khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của chủ cửa tiệm, vì vậy cậu nhắc lại theo một cách dễ hiểu hơn. 

 

“Từ đó đến đây.”

 

“Gì cơ?”

 

“Gói lại cho ta tất cả những thứ đó.”

 

“Ha...” 

 

Chủ quán thở hổn hển.  

 

Khách hàng đầu tiên của anh ta hôm nay là một quý tộc. 

 

Chủ cửa hàng lén nhìn Cale trước khi vội vã thu vũ khí lại và đi đến quầy tính tiền vì Cale giơ tay ra hiệu cho anh ta nhanh lên. 

 

Billos lặng lẽ theo dõi tất cả những hành động trên. Có điều anh không biết đây mới chỉ là bắt đầu.

 

-Nhân loại, nhân loại! Ta muốn đến cửa hàng vật phẩm ma thuật.

 

‘Chết tiệt.’ 

 

Cale đến cửa hàng vật phẩm ma thuật cạnh đó với gương mặt không có chút biểu cảm.

 

Chủ cửa hàng vũ khí cảm thấy một vầng hào quang lấp lánh bao quanh Cale, nhưng trong đầu Cale lúc này là giọng nói của Raon.

 

-Mary và Rosalyn muốn có thiết bị ma thuật đó. Tiếc quá đi.

 

‘Chết tiệt.’ 

 

Cale nhanh chóng nhớ ra những gì mà bọn trẻ chín tuổi đã nhìn thấy khi chúng lớn lên. 

 

Chúng tiếp xúc với những món đồ đắt tiền trong suốt hai năm qua. Cậu đã cố gắng dạy chúng cách kiểm soát tài chính bằng việc cho chúng tiền trợ cấp.

 

Cale đứng trước món đồ ma thuật mà Raon chỉ tay.

 

-Ừm… Nhân loại, món này mà năm đồng vàng thì đắt quá. Ngươi không cần phải mua nó cho ta nữa đâu. Mua một cáii rẻ rẻ là được rồi.

 

 “Haizzz.” 

 

Cale thở dài sau.

 

Sau đó cậu chỉ vào vật phẩm ma thuật mà Raon vừa nói. 

 

“Lấy cho ta cái đó.”

 

-Nhân loại, sao ngươi có thể mua một núi bánh táo với 5 đồng vàng chứ! Ta không nhất thiết phải  có nó đâu!

 

Raon cố gắng ngăn cản cậu bằng một giọng nghiêm túc.

 

 “Meeeeeo.”

 

On và Hong cũng vỗ vào tay cậu để ngăn cản. Tuy vậy, Cale không quan tâm.

 

 “À, gói cho tôi ba cái nhé.”

 

Raon la lên ngạc nhiên.

 

-Nhân loại, tại sao ngươi lại mua tận ba cái? Là để cho Rosalyn và Mary sao? Nhân loại, ngươi quá tốt bụng. Ngươi cũng quá coi trọng tình bạn! Đây là lý do tại sao ta phải ở bên cạnh để giám sát ngươi!

 

Cale càng cau mày lại khi đối mặt với sự quan tâm của cậu nhóc sáu tuổi.

 

Billos kinh ngạc nhìn cậu trước khi mỉm cười khi Hilsman thì thầm vào tai anh. 

 

“Ngài ấy có vẻ không hề tức giận nhỉ?”

 

“À, chắc là vậy.”

 

“Ngài ấy luôn trưng ra vẻ mặt ấy khi làm được điều gì đó cho người khác. Ngài để ý mọi thứ, để đảm bảo những người khác được chăm sóc chu đáo. Thật sự rất dễ dàng để đoán được cảm xúc của ngài ấy.”

 

Billos hiểu tại sao Hilsman lại đóng vai một con la mà không phàn nàn. Ánh mắt của Billos hướng đến Cale cũng ấm áp lên một chút.

 

Nhưng Raon lại lo lắng cho Cale. 

 

-Nhân loại, ngươi có sao không đó? Thật quá lãng phí! Ta không cần nhiều đồ chơi đến vậy đâu! 

 

Thiết bị ma thuật là một món đồ chơi đối với Raon.

 

Cale ngao ngán lẩm bẩm một mình. 

 

“Không lãng phí chút nào đâu.” 

 

Cậu không cảm thấy xót khi tiêu hết số tiền này. Đối với cậu đây  không phải là số tiền quá lớn. 

 

Có thể nói cậu đã tiêu một số tiền chỉ đáng bằng cái móng chân theo như cái cách mà Roan vẫn hay nói. Cậu chỉ đau đầu khi nghĩ về số hành lý cần phải trông chừng.(1)

  1. ý bà tác giả thì hành lý là mọi người đi theo Cale á=)) 

…………….

Raon trở nên yên lặng.

 

On và Hong  đang vỗ vào tay cậu, cũng bình tĩnh lại. 

 

Cale cho rằng chúng yên lặng vì cậu đã mua những thứ chúng muốn và gật đầu hài lòng.

 

Cậu có thể tiếp tục những gì cần làm.

 

“Billos, cửa hàng bán áo giáp ở đâu?”

 

“Áo giáp?”

 

“Đúng vậy. Và cả võ phục nữa.”

 

“Võ phục?” 

 

“Ừm.”

 

Những đồ này là dành cho đám nhóc tộc Sói và Hổ. 

 

Cale thong thả càn quét các cửa hàng. 

 

“Thật tuyệt vời khi tiêu tiền mà không cần suy nghĩ.” 

 

Cậu cảm thấy hạnh phúc khi được tiêu tiền thỏa thích sau một khoảng thời gian dài. 

 

Cale mua một ít bánh táo và kết thúc chuyến mua sắm rồi quay lại nhìn những người khác.

 

“Về thôi nào.”

 

Cale quay trở lại quán trọ và mọi người trong nhóm lặng lẽ theo sau cậu. Mọi người đều có cùng một suy nghĩ khi họ nhìn về phía Cale. 

 

Thứ duy nhất cậu ấy mua cho mình là xiên gà. 

 

Điều đó khắc sâu trong tâm trí họ. 

 

Mặt khác, đây là suy nghĩ trong đầu Cale. 

 

‘Tiêu tiền xong rồi, đi cướp tiền thôi.’

 

Suy nghĩ đó đã không thay đổi vào ngày cuối cùng của cuộc đấu giá. 

 

R-4. 

 

Billos thận trọng hỏi Cale đang ngồi trên chiếc ghế dài với rèm cửa đã được đóng lại. 

 

“Thiếu gia, người đó sẽ thực sự đến sân thượng số 1 sao?” 

 

Vị mục sư của Thần Mặt trời đã canh gác sân thượng số 1 suốt hai ngày qua. Billos nghe nói rằng người ấy cũng đã vào sân thượng số 1 ngày hôm nay. 

 

Tuy vậy, Cale lẽ ra phải gặp giám mục chứ không phải mục sư. 

 

Billos có thể thấy rằng Cale không có chút lo lắng nào. 

 

Cale nhấp một ngụm rượu trước khi nói. 

 

“Nhà tài trợ lớn nhất cho Điện thờ Thần Mặt trời của thành phố Vegas là sòng bạc Cây Vàng. Mối quan hệ của họ có lẽ chặt chẽ hơn chúng ta tưởng.”

 

Cale không nghĩ rằng vị giám mục không thể vào khu vực R-1. 

 

Mặc dù Billos có mối quan hệ tốt với nhân viên của sòng bạc Cây Vàng, nhưng thông tin mà nhân viên biết sẽ có giới hạn.

 

“Nhưng thưa thiếu gia. Cậu thực sự đang sở hữu Đêm hoan lạc  sao? “

 

“Sao vậy? Anh không tin à?”

 

Billos bối rối gật đầu trước đôi mắt ranh ma của Cale. 

 

Đêm hoan lạc.

 

Viên ngọc đó mang ý nghĩa rất lớn đối với vương quốc Caro và cả Điện Thần Mặt trời. Vùng đất chết. 

 

Địa điểm này còn được gọi là Sa mạc Tử thần, là một trong năm  Cấm địa. Đây cũng là địa điểm diễn ra trận chiến chống lại ma pháp sư chiêu hồn cuối cùng và đội quân xác sống của hắn.

  

Ở đó vào ban ngày, cát đỏ như máu và đen như màu của bóng đêm vào buổi tối. Có một viên ngọc nằm tại trái tim của ma pháp sư chiêu hồn cuối cùng. Viên ngọc đó chính là  Đêm hoan lạc.

 

Điều này có nghĩa nó là một niềm vui và vinh dự lớn đối với vương quốc Caro, cũng như một trong những khoảnh khắc thiêng liêng nhất của Điện thờ Thần Mặt trời. 

 

Cale đã cho Mary xem qua viên ngọc trên đường đến vương quốc Caro. 

 

‘Cô có cảm nhận được gì không?’

 

‘Tôi nên cảm thấy gì sao? Tôi không cảm thấy gì cả.’

 

Viên ngọc ấy không có gì có lợi cho một ma pháp sư chiêu hồn.

 

Cale không có lý do gì để không bán nó. Cậu không thiếu đồ chặn giấy hay đá chọi chó. 

 

Cale lấy viên ngọc ra khỏi túi trước ngực. 

 

“Mmmmm.”

 

Billos rên lên. 

 

Anh đã nghiên cứu về  Đêm hoan lạc kể từ khi Cale đề cập đến lần đầu tiên. Nó đang được cất giữ tại Điện thờ Thần Mặt trời của vương quốc Caro và trưng bày một tuần mỗi năm. Chẳng lẽ viên ngọc được trưng bày bấy lâu nay là giả? 

 

“Ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

 

-Nhân loại, ta đi với ngươi! 

 

Cơ thể của Cale từ từ biến mất.

 

Billos cúi đầu về phía cậu và đáp lại.

 

“Tôi chờ cậu trở lại.” 

 

Kẹtttttttt. 

 

Rèm cửa mở ra và Cale đi về phía R-1, nơi đó cũng đã mở rèm. 

 

Vào lúc đó, đấu giá viên bắt đầu giới thiệu qua các vật phẩm được đấu giá ngày hôm nay.

 

“Hôm nay sẽ là ngày kết thúc với một tiết mục vô cùng thú vị! Rất khó để chúng tôi có được vật phẩm này! Nó có lẽ là món đồ quý giá nhất trong cuộc đấu giá này!”

 

Người bán đấu giá tự tin hơn bao giờ hết. 

 

“Tôi sẽ đưa ra cho mọi người một gợi ý. Vua Sói.”

 

“Hửm?”

 

Cale đứng sững lại khi nghe đến cái tên ‘Vua Sói’ khi đang bay về phía sân thượng bằng phép thuật. Ánh mắt cậu hướng về phía đấu giá viên. 

 

Người bán đấu giá đeo chiếc mặt nạ lạ mắt thì thầm với đám đông. Tuy nhiên, ma thuật khuếch đại giúp mọi người đều có thể nghe thấy.

 

“Chúng là những thứ còn sót lại của Vua Sói cuối cùng.”

 

“Ồ.” 

 

“Thú vị đấy nhỉ.”

 

 Cale thở hắt ra đầy ngưỡng mộ. 

 

Cậu cười khúc khích khi bước vào sân thượng 1. Cậu có thể nhìn thấy vị sư mục đang ở bên trong. 

 

Kẹttt. 

 

Cale nhanh chóng đóng rèm cửa sau lưng trước khi gỡ bỏ ma thuật tàng hình và đi về phía người hầu của mục sư.

 

Vị mục sư nuốt nước bọt vì kinh ngạc và kéo tay áo che đi đôi tay run rẩy của mình sau khi thấy Cale đột ngột xuất hiện.

 

Tuy nhiên, Cale không để ý đến ông ta. Cậu nhớ lại những gì Thánh tử Jack nói với cậu. Cale đã hỏi Jack về vị giám mục trước khi cậu đến vương quốc Paerun. 

 

‘Giám mục là một kẻ hèn nhát. Nhưng hắn rất tham lam.’

 

Jack cũng đã mô tả qua về vẻ bề ngoài của vị giám mục. 

 

Người hầu mặc quần áo tồi tàn nhìn chằm chằm vào mặt nạ của Cale. Cale nhìn lại ông ta trước khi kính cẩn cúi chào. 

 

“Rất vui được gặp ngài, giám mục.”

 

Cậu thực sự rất vui khi gặp người này bởi điều này có nghĩa là cậu sẽ nhận được rất nhiều tiền và bắt tay vào công việc.

Bạn đang đọc:KẺ VÔ LẠI NHÀ BÁ TƯỚCChương 190
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.