Bạn đang đọc:Hợp đồng hôn nhân của mẹ tôiChương 1

“Lyrica Barnes” khá nổi tiếng tại khu ổ chuột của thủ đô.

 

Bởi vì các bậc cha mẹ trong một gia đình nào đó đã mắng những đứa trẻ rằng: “Hãy thử trở thành một nửa của Lyrica đi.”

 

Lyrica năm nay đã 8 tuổi, người ta đồn rằng cô bé rất lanh lợi.

 

Nếu như Lyrica có gặp phải những gánh nặng trong cuộc đời thì đó chính là do mẹ của cô. 

 

Không biết bao nhiêu lần cô đã phải dìu bà mẹ uống rượu say khướt rồi bước đi loạng choạng vào nhà. Tấm ván gỗ mỏng dính đó cũng không thể nào ngăn nổi tiếng ồn nên bên ngoài vẫn có thể nghe rõ tiếng bà mẹ đang chửi bới con gái mình xối xả. 

 

Thỉnh thoảng có những ngày phải chịu đựng tiếng chửi bới thậm tệ đó mà Lyrica đã phải đi làm với đôi mắt đỏ hoe, sưng phù.

 

Dẫu có như thế Lyrica vẫn tự hào về người mẹ của mình.

 

Bởi vì cô chưa từng thấy ai đẹp hơn mẹ của mình cả, và tại khu ổ chuột này mẹ của cô là người duy nhất có thể đọc được chữ.

 

Lyrica luôn nghĩ rằng mẹ cô vốn dĩ xuất thân từ dòng dõi quý tộc nên đã phải trải qua nhiều vất vả. 

 

Người ta còn nói rằng mẹ cô ấy đã bị đuổi khỏi toà lâu đài vì cha cô nợ một khoản tiền khổng lồ khi ông ấy đi thuyền để làm ăn và không trở lại.

 

Nếu như không có sự tự tin của Lyrica thì mẹ cô ấy bảo là sẽ đi bất cứ đâu để kết hôn, và Lyrica đã đồng ý.

 

Mái tóc vàng ươm của mẹ cô cứ như thể bản sao của những tia nắng mặt trời. Đôi mắt xanh biếc, xanh hơn cả hoa thanh cúc, cho dù có ở trong một thị trấn như vậy thì cũng không thể nào làm mờ phai đi tia nắng chói chang đó. 

 

Dung nhan mỹ miều cùng với làn da trắng sữa, dù đi đến đâu, dù có mặc gì thì mẹ cô cũng trông giống như một nàng tiên.

 

Những người đàn ông dù có khôn ngoan cũng không dám tiến lại gần bởi vì mẹ cô rất xinh đẹp.

 

Lyrica nghĩ rằng đó là điều may mắn. Dù cho cô có cầm cây chổi rồi chạy xông xáo đến thì cũng có thể té xỉu ngay đó nếu bị ăn đòn bởi một người đàn ông trưởng thành.

 

Với thân hình bé nhỏ và mảnh khảnh đó, dù cô đã tám tuổi nhưng chỉ cần những người đàn ông đánh bằng một ngón tay thôi thì cũng đủ để cô bay vút lên rồi mắc kẹt dưới đất. 

 

Trước mắt trở nên tăm tối và rồi cô nhìn thấy một ngôi sao đang sáng lấp lánh.

 

Vậy nên Lyrica rất lo lắng. Cô lo lắng về việc cô không biết phải làm gì nếu như bọn người xấu tiếp cận người mẹ xinh đẹp của mình. 

 

Cứ hằng đêm cô đều nắm chặt hai tay mình lại rồi gửi lời cầu nguyện đến ngôi sao sáng nhất đó.

 

“Xin đừng để những kẻ xấu lại gần mẹ tôi. Hãy để mẹ tôi luôn được an toàn nhé.”

 

Không rõ là lời cầu nguyện của cô có được thực hiện hay không. Nhưng may mắn thay, khi mẹ của cô đi loanh quanh quán rượu cũng chẳng hề xảy ra vấn đề gì.

 

Hôm nay là một ngày yên ắng.

 

Đó là bởi vì mẹ cô ấy đã uống nhiều hơn so với ngày thường nên đã ngủ thiếp đi.

 

Lyrica ra ngoài làm việc với mái tóc nâu được buộc chặt vào nhau.

 

Bọn trẻ khu ổ chuột thì không thể làm được gì nhiều. Ấy thế mà Lyrica đã làm việc rất chăm chỉ.

 

Cô ấy mang tiếng tốt là làm việc tỉ mỉ và không chạm vào đồ đạc của người khác hay đi trộm thức ăn.

 

Lyrica luôn áp dụng điều này kể từ khi cô ấy học được tư duy ‘làm việc với tín dụng’ từ một người đánh bóng giày.

 

Hôm nay là ngày dọn dẹp nhà bếp trong quán rượu.

 

Lặp lại công đoạn chà vết dầu trên sàn bằng cát rồi rửa lại bằng nước.

 

Cánh tay cô run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, nhưng Lyrica vẫn chà mạnh xuống sàn bằng cả hai tay của mình.

 

Cô ấy luôn tưởng tượng rằng, cô sẽ không còn bận tâm nếu làm một việc đơn giản như thế này.

 

Giấc mơ đầu tiên của cô là sự trở lại của cha cô.

 

Thực tế là ông ấy vẫn ổn và mất nhiều thời gian để làm ăn.

 

Sự tưởng tượng của một người cha trở lại trên một con tàu đầy vàng và bạc rồi sau đó tìm ra được Lyrica và mẹ rồi sống hạnh phúc bên nhau.

 

Thứ hai là trí tưởng tượng bí mật mà Lyrica mang đến.

 

Khi cô đang đi trên đường phố thủ đô, thì một quý ông nào đó thấy cô có vẻ đáng thương nên đã ném đồng xu bạc cho cô.

 

Cô bối rối khi quý ông bảo cô mở tạp dề ra, và cô mở nó ra thì cô đã sốc khi quý ông đó cuộn đồng xu bạc vào trong cái tạp dề. 

 

“Hãy mua cái gì đó ngon ngon rồi ăn đi nhé.”

 

Quý ông nói với tôi như vậy, nhưng tôi đã không thể dùng đồng xu bạc để mua và ăn những món ngon.

 

Lyrica luôn mang theo đồng xu bạc này như một tấm bùa hộ mệnh.

 

Với những đồng xu bạc này, cô đã tưởng tượng mình trở nên giàu có, mua hai con gà, nuôi gà, và nuôi nhiều gà rồi mua dê, gia súc, và cả những con ngựa sau này nữa.

 

Lyrica đã luôn tưởng tượng ra hai điều này.

 

Nếu cô cứ nghĩ như thế thì không biết là mình có đang mệt mỏi hay không nhưng rồi cô cũng đã hoàn thành công việc.

 

Sau khi quét đống cát bằng chổi và cuối cùng lau sàn nhà bằng nước, Lyrica đã nhận được một câu chuyện cổ tích lớn.

 

Tôi nghĩ chuyện cổ tích là tiền bạc trong từ đó.

 

Năm câu chuyện cổ tích nhỏ là một câu chuyện cổ tích lớn, và một câu chuyện cổ tích lớn có thể mua được một mẩu bánh mì.

 

Nếu như tập hợp cả mười câu chuyện cổ tích lớn này thì sẽ tạo nên câu chuyện cổ tích trắng, và Lyrica cũng thấy rất nhiều đồng tiền vàng, nhưng đồng xu bạc thì rất hiếm.

 

Lyrica mua nửa ổ bánh mì rồi mang về nhà. Khi cô nhỏ nhẹ bước vào, mẹ cô vẫn đang ngủ.

 

‘Tuyệt quá’

 

Lyrica nhẹ nhàng nâng chăn lên và nhấc sàn nhà ở phía dưới. Bên trong là nhà kho bí mật của Lyrica.

 

Nó là một cái túi đầy những câu chuyện cổ tích và đồng xu bạc.

 

Sau khi chạm vào và kiểm tra bạc nhiều lần, cô đã bỏ nó lại vào túi.

 

Tiền thuê nhà tháng sau đã có ở đây.

 

Cô phải gom tiền một cách bí mật như thế này là bởi vì nếu mẹ cô nhỡ mà phát hiện ra thì mẹ cô sẽ ngay lập tức đi mua rượu hoặc những thứ vô dụng.

 

Cái túi vẫn còn nặng quá, nên cô nghĩ rằng mình vẫn còn tiền ngay cả sau khi trả tiền thuê nhà.

 

Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã khiến cô ấy hạnh phúc, vì vậy Lyrica lại mỉm cười và đóng cửa sàn nhà lại rồi phủ chăn lên.

 

Chính là lúc đó.

 

“Ahhhh!”

 

Mẹ tôi hét lên, vung tay như co giật trên giường.

 

Lyrica giật mình và đóng băng ngay khoảnh khắc đó.

 

“Không! Nóng quá! Không, không phải tôi! Ahhhhhh!”

 

Mẹ cô bé lăn ra khỏi giường, nhưng bà tiếp tục vật lộn như thể không biết điều đó, và Lyrica vội vã chạy tới.

 

“Mẹ? Mẹ không sao chứ? Mẹ cảm thấy không khỏe sao?”

 

“Cứu tôi! Cứu tôi với…”

 

Khi Lyrica nắm chặt tay mẹ mình thì mẹ cô đã run rẩy một chút rồi dừng lại.

 

Cô mở mí mắt run rẩy và nhìn xung quanh, nhưng cô vẫn không thể tập trung được.

 

Lyrica đã sợ hãi.

 

Cô có nghe nói về những người mà sau khi uống nhiều rượu thì mái tóc sẽ bị hư tổn, và cô đã lo lắng mẹ mình có thể trở nên như vậy.

 

“Này, đây là đâu, mày, mày… Không lẽ, Lyrica?”

 

Một cách vội vã, mẹ cô nâng phần thân trên lên và Lyrica đã nắm lấy tay mẹ rồi giúp bà ấy đứng dậy.

 

Cô ấy ngồi gần mẹ và nói.

 

“Vâng, thưa mẹ. Con là Lyrica.”

 

Mẹ cô ngơ ngác nhìn Lyrica. Lyrica trở nên căng thẳng và nhìn mẹ mình.

 

“Mẹ ổn chứ? Đây là nhà của chúng ta. Hôm qua, ừmm…”

 

Lyrica đã không nói hết. Nếu cô nói về việc mẹ cô uống nhiều rượu thì mẹ cô luôn tức giận và cô không biết phải nói chuyện gì thêm nữa.

 

“Con nghĩ mẹ gặp ác mộng.”

 

“Lyrica, Con đã trẻ hơn đấy.”

 

“Sao ạ?”

 

Lúc đó Lyrica đã không biết phải nói gì.

 

‘Bây giờ mình đã tám tuổi rồi, nhưng nếu nhìn mình trẻ hơn bây giờ thì mình sẽ trông bao nhiêu tuổi nhỉ?’

 

Ngay khi cô lúng túng nhìn quanh mắt mẹ thì mẹ cô nín thở.

 

“Lyri, có còn sống không?”

 

“Sao cơ ạ? Vâng! Tất nhiên rồi ạ. Con vẫn còn sống.”

 

“Mẹ đã mơ con chết rồi sao?” Lyrica vỗ vào ngực mình rồi nói.

 

Mẹ cô ấy ngơ ngác Lyrica và nói.

 

“Sống, còn sống, không phải là trẻ hơn. Trời đất ơi, vậy Lyrica bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Con tám tuổi ạ.”

 

“Thật là vô lý. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

Mẹ cô đột nhiên bật dậy khỏi ghế và bắt đầu đi đi lại lại khắp nhà.

 

“Lạy chúa. Đây chẳng phải là khu ổ chuột hay sao. Không được đâu. Trời đất ơi.”

 

Bà ấy nhìn ra cửa sổ rồi quay lại nhìn vào bên trong nhà, di chuyển xung quanh, sau đó cầm một chiếc gương nhỏ ngắm nhìn kỹ và nín thở.

 

“Tôi đã trở lại…”

 

“Mẹ?”

 

Lyrica bắt đầu sợ hãi. Đầu óc mẹ cô có vẻ kỳ quặc.

 

Cô phải làm gì?

 

Đây là nơi mà không thể mua đúng thuốc, chứ đừng nói đến bác sĩ. Có lẽ tôi nên dùng những đồng bạc này để gọi cho bác sĩ.

 

Lyrica quyết tâm rồi đứng dậy.

 

“Ôi Chúa ơi! Tôi quay lại rồi đây! Ôi trời! Sao lại có thể như vậy được?”

 

Nhưng một lần nữa, mẹ cô lại la hét, và cô có chút hơi đơ cứng.

 

Nếu như cô tiếp cận vào những lúc như thế, cô có thể bị đánh bởi người mẹ đang phấn khích kia.

 

Ngay cả trong quán bar, cũng nên tránh những người hét lên một cách phấn khích như vậy.

 

Đợi mẹ bình tĩnh lại, Lyrica lặng nhìn.

 

Mẹ tôi mò mẫm chân tay cô, vuốt tóc cô, chạm vào mặt cô rồi lặp đi lặp lại những câu nói ‘Tôi đã trở lại’.

 

Ngay lúc đó bà ấy nhanh chóng quay lại phía cô. Lyrica co rúm lại. Bà chạy đến chỗ cô rồi vươn tay ra.

 

Mình sẽ bị đánh mất.

 

Khi cô nhắm mắt lại, tay mẹ cô nhẹ nhàng chạm vào hai má.

 

Khi chậm rãi mở mắt ra thì đôi mắt xanh biếc của mẹ trông rất gần gũi. Mẹ cô ứa nước mắt.

 

“Lyrica, con còn sống. Lyrica yêu quý của ta. Mẹ xin lỗi. Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ thật dại dột. Bởi vì mẹ thật ngu ngốc.”

 

Cô ngạc nhiên chớp chớp mắt, bà ấy ôm lấy cô.

 

Lúc khóc mẹ cô đã nhiều lần thì thầm những lời nói như mơ. “Báu vật của tôi, đứa con quý giá của tôi, Lyrica, mẹ yêu con.”

 

Căng thẳng đã được giải toả từng chút từ nơi chứa hơi ấm đó.

 

Những lời nói của mẹ bắt đầu da diết trong lồng ngực cô.

 

Không hề biết nước mắt đang trào ra, Lyrica đã khóc.

 

Cô không biết đó là giấc mơ gì, nhưng có lẽ cô đang mơ, và mẹ cô rất ấm áp.

 

Thật tốt khi được ôm trong vòng tay của mẹ.

 

Lyrica nhận ra một cách sâu sắc. Bà vuốt tóc cô, xoa xoa gò má ướt và hôn môi cô.

 

Sau một lúc, mẹ cô đã bình tĩnh lại và thở dài, ôm chặt Lyrica lần cuối rồi thả cô ra.

 

Lyrica đã bất an vì mọi thứ đều đồng thời đến một cách bất ngờ.

 

Cô cũng lo lắng về điều gì đó sẽ xảy ra nếu mẹ cô đột nhiên thay đổi.

 

“Lyrica, hôm nay là ngày mấy?”

 

“Hôm nay là ngày mười lăm tháng tư, năm bốn trăm tám mươi lăm ạ.’’

 

Mẹ cô ấy suy nghĩ một lát về những lời của Lyrica và sau đó búng ngón tay.

 

‘Lễ hội khiêu vũ hoàng cung’

 

Lyrica ngạc nhiên với lời nói đó nhưng cũng gật gật đầu. Lễ hội mùa xuân đang được tổ chức mà tất cả mọi người ở thủ đô đều biết.

 

Vào thời điểm này, hoà khí tại thủ đô đã quay trở lại, ở các khu ổ chuột cũng được lan truyền bởi sức sống đó.

 

Nghe nói rằng các quý tộc diện quần áo sặc sỡ đang dần tiến đến thủ đô và tham gia vào buổi lễ hội sắc màu được tổ chức tại cung điện hoàng gia.

 

Hoàng Đế cũng tham dự buổi khiêu vũ năm nay, và cũng có một câu chuyện về ngài ấy là một người rất đáng sợ.

 

Người ta từng đe dọa những đứa trẻ khu ổ chuột, nói rằng: “Nếu chúng mày cứ hành động như vậy, tao sẽ gửi tới Hoàng Đế đấy!”

 

Cô đã nghe những câu chuyện như lấy trái tim của một đứa trẻ và nuốt chửng nó hoặc đóng băng tất cả những người mà họ không vừa lòng.

 

Không biết có phải là sự thật hay không nhưng nghe nói những quý tộc có địa vị cao thì có năng lực đặc biệt.

 

Những người đó có thể điều khiển đất nước theo ý mình hay là làm đóng băng mọi thứ và còn có thể di dời đồ vật. Không những thế nghe nói còn có những đạo cụ chứa đầy ma thuật thần kỳ nữa.

 

Họ đồn rằng nhờ những năng lực đó mà Hoàng Đế giết người tuỳ ý rồi mới được lên ngôi.

 

Còn có cả câu chuyện Hoàng Đế trước đây đã bị giết bởi vị Hoàng Đế hiện tại. 

 

Thái tử hiện tại là con trai của cựu Hoàng Đế, nhưng Hoàng tử hiện tại nói rằng mình vẫn sẽ còn trên ngai vàng cho đến khi trưởng thành, họ nói về việc ai sẽ tin điều đó. 

 

Dù sao đi nữa thì đại đa số tin đồn cũng chỉ là câu chuyện Hoàng Đế hiện tại kỳ lạ và đáng sợ.

 

Người mẹ bất ngờ nắm lấy vai Lyrica.

 

“Lyri, Mẹ nhất định phải tham gia lễ hội đó.”

 

“…’’

 

Lyrica cũng không thể nào trả lời được câu nói vớ vẩn đấy.

 

Đôi mắt xanh của người mẹ lấp lánh như tia chớp.

 

“Dù có thế nào đi nữa nhất định mẹ phải đi để gặp Hoàng Đế. Bây giờ chính là cơ hội. Mẹ sẽ chuẩn bị hôm nay và sẽ xuất phát vào ngày mai…”

 

“Điều đó thật vô lý.”

 

Lyrica lúc đó cảm thấy tuyệt vọng.

 

Cô nghĩ rằng mẹ cô đã thay đổi. Dù chỉ một chút nhưng cô đã sai khi nghĩ như vậy.

 

Cái gọi là lễ hội hoàng cung.

 

Cái gọi là Hoàng Đế.

 

Lời nói quá đỗi vô lý đó khiến cô chết lặng.

 

Tại sao mẹ của cô lại không biết điều đó mà ngay cả một đứa trẻ tám tuổi cũng biết?

 

“Làm sao mẹ có thể vào được Cung điện Hoàng gia?”

 

“Mẹ có cách để vào trong. Tất nhiên là với quần áo như thế này là không được rồi. Phải mượn quần áo phù hợp ở tiệm cầm đồ. Chỉ vậy thôi, mẹ có thể lo phần còn lại. Cho nên là Lyri.”

 

Biết những từ sau là gì, Lyrica nói với đôi môi run rẩy.

 

“Tiền, con không có tiền. Mẹ ơi…”

 

“Lyri, làm ơn. Tin mẹ một lần này thôi. Nhé?”

 

Lyrica lắc đầu. Cô phải trả tiền thuê nhà ngay lập tức, và cô không muốn bị đánh đập lần nữa.

 

Và cái nơi gọi là lễ hội hoàng gia đó, nếu mẹ cô bị lính bắt đi thì phải làm sao? Không, mẹ cô chắc chắn sẽ bị bắt.

 

Mẹ cô van xin nhưng Lyrica đã khép chặt môi.

 

Sự cố chấp của một cô gái lớn lên trong khu ổ chuột không nên nhìn một cách dễ dàng như vậy được.

 

Cuối cùng, mẹ cô thở dài và giơ tay lên và nói.

 

“Được rồi, Lyri. Nếu đó là điều con muốn, thì mẹ cũng không thể làm gì hơn.”

 

Lyrica ngẩng đầu lên. Mẹ cô ấy không có vẻ tức giận.

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, bà lại nắm vai cô và nói.

 

“Lyri, hãy biết một điều. Mẹ sẽ làm hết sức vì con. Mẹ biết Lyri là một đứa trẻ có thể hạnh phúc mà không cần những thứ như vậy. Đây là lòng tham của mẹ. Với lòng tham của mẹ, mẹ sẽ làm hết sức mình vì Lyri. Con hiểu chứ?”

 

Lyrica gật đầu. Người mẹ mỉm cười và ôm lấy cô.

 

“Vậy hôm nay hãy ngủ sớm nhé.”

 

Theo lời mẹ nói, Lyri nhanh chóng lấy ra một nửa bánh mì.

 

“Con đã ăn rồi đến nên không sao đâu ạ.”

 

Theo lời Lyrica nói, mẹ cô nhìn một nửa bánh mì và nói.

 

“Dù vậy cũng chia ra ăn mà.”

 

Bánh mì cứng phải dùng sức thì mới tách ra được.

 

Sau khi ăn bánh mì xong, Lyrica cùng ngủ với mẹ trên chiếc giường nhỏ.

 

Quá đỗi hạnh phúc nên Lyrica đã không còn mơ đến đồng tiền bạc nữa và ngủ một giấc thật sâu.

 

Thức dậy vào ngày hôm sau cô đã không còn thấy mẹ đâu. Cô nhìn thấy nền nhà đang được mở ra cùng với chiếc chăn.

 

Tất nhiên là đồng tiền xu, cái túi, tất cả đều biến mất.

 

Lyrica thẫn thờ rồi ngồi phịch xuống nền nhà. Cô buông thả đôi chân mình vì không thể làm gì được.

 

Cô đã không còn nghe thấy cái suy nghĩ rằng bây giờ chạy đuổi theo mẹ cô nữa. 

  

“Hức_’’

 

Lyrica bắt đầu khóc một cách vô thức.

 

Lần đầu tiên cô trở nên ghét mẹ như vậy.

 

Lyrica cứ khóc rồi lại khóc nữa thôi.

Bạn đang đọc:Hợp đồng hôn nhân của mẹ tôiChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.