Bạn đang đọc:Hoa mê hoặcChương 20

Chương 20

 

"Kwon Chae-woo, không phải tốt hơn hết là anh nên nghỉ ngơi hôm nay à?" Lee-yeon nhìn Kwon Chae-woo trong chiếc quần lọt khe gọn gàng và chiếc áo phông tròn. Anh ấy trông giống như một sinh viên đại học trong bộ quần áo đó.

 

"Cô lo lắng vì tôi có thể gây ra rắc rối hả?" anh ấy hỏi.

 

“Không, không phải như vậy…” Lee-yeon vội vàng nói và lắc đầu. Anh ấy như một người hoàn toàn khác!

 

Mái tóc bù xù của anh đã để không được hai năm đã được cắt gọn gàng và phần tóc mái xõa xuống trán. Nhờ đó, các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy càng nổi bật hơn. Người đàn ông trung thành nhìn cô từ dưới ánh mặt trời, trông khác hẳn với kẻ sát nhân trong trí nhớ của cô.

 

Đột nhiên, chiếc áo mưa lấp lánh anh đang mặc bên trên chiếc áo sơ mi tông màu be lướt qua tâm trí cô. Ý nghĩ đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

 

“Tôi có thể đi một mình,” Lee-yeon nói khi kéo rơm xuống để che mặt khỏi nắng.

 

Tất cả điều này xảy ra là do Choo-ja. Kwon Chae-woo không có gì để mặc ngoài bộ quần áo của bệnh nhân cho đến khi Choo-ja biến đổi hoàn toàn bằng cách mua cho anh ta quần áo mới và cắt tóc cho anh ta.

 

Lee-yeon, người đang nghĩ về việc giấu đôi giày của mình, tự cười nhạo bản thân. Cô ấy đã hành động như một người tiều phu trong câu chuyện cổ tích, nơi mà người tiều phu trở nên lo lắng về nàng tiên mặc bộ quần áo có cánh của mình.

 

Lee-yeon không có ý định để Kwon Chae-woo ra ngoài. Cô ấy không muốn những lời nói dối của mình bị lan truyền. Nếu điều đó xảy ra, thì có Chúa biết bao nhiêu lần cô ấy phải nghĩ ra những lời nói dối mới để che đậy lời nói dối ban đầu của mình. Kwon Chae-woo lừa dối cô ấy đã khiến cô ấy có tội và rút ngắn tuổi thọ của cô ấy.

 

Cô ấy muốn anh ấy ở lại trong nhà và tập trung vào việc phục hồi sức khỏe, nhưng thực tế là tốc độ hồi phục của anh ấy đã rất xuất sắc. Tôi nên lấy cớ gì để không cho anh ta đi theo tôi bây giờ?

 

"Lee-yeon, cô có nghiêm túc không khi ra ngoài với bộ dạng như vậy?" Choo-ja nhìn trang phục của Lee-yeon một cách nghi ngờ. Đôi giày thể thao màu trắng dính đầy bùn đất, bộ đồ xám quá rộng so với cô ấy và một chiếc mũ rơm cũ nát. “Niềm tự hào của bệnh viện chúng ta ở đâu rồi chứ?”

 

“Nó đây,” Lee-yeaon nói một cách tự hào, chìa ra tệp chứa nhật ký điều trị. Mặc dù cô ấy trông tồi tàn và làm việc tại một bệnh viện tồi tàn nhưng không có nghĩa là cô ấy không đủ năng lực trong công việc của mình. Không có một cây nào bị chết dưới sự chăm sóc của cô. Đó là niềm tự hào của cô.

 

“Bởi vì cô như thế này, nên cô phải đưa anh ấy đi cùng.” Choo-ja liếc nhìn người đàn ông phía sau cô. “Từ bây giờ, hãy coi anh ấy như bộ mặt đại diện của bệnh viện chúng ta. Nếu cô dẫn theo một người đàn ông như anh ta, mấy người phụ nữ khác khéo sẽ ganh tị đấy chứ. Biết đâu, dịch vụ của chúng ta có thể được săn đón nhiều hơn nếu mọi người nghĩ rằng sẽ có một mùa xuân tốt đẹp nào đó xảy ra với họ! ”

 

"Cô còn dám nói về nó như thế hả?!"

 

Đôi mắt của Lee-yeon đảo qua và cô ấy đỏ mặt. Cô lúng túng giả vờ thu dọn quần áo. Hôm nay là ngày diễn ra buổi họp báo đấu thầu cho Beautiful Hwaido do thành phố Hwayang, Sở Lâm nghiệp Hàn Quốc và văn phòng công viên thành phố xúc tiến. Tất cả các quan chức từ ba lĩnh vực sẽ có mặt ở đó.

 

“Kwon Chae-woo,” Lee-yeon đặt tay lên eo cô và hít thở sâu. Lee-yeon đang nhìn xuống sàn, ngập ngừng nói. Sau đó cô ngẩng đầu lên và đối mặt với anh. “Bên ngoài… nguy hiểm lắm.”

 

Choo-ja có một biểu cảm vô nghĩa không biết nói kiểu gì hiện trên khuôn mặt của cô ấy.

 

“Đặc biệt là đối với Kwon Chae-woo,” Lee-yeon nói.

 

"Tại sao?"

 

Bởi vì nếu tiếp xúc với các kích thích mạnh từ bên ngoài, bạn có thể lấy lại trí nhớ của mình. Cô ấy đã không nói điều đó thành tiếng. Kwon Chae-woo im lặng chờ đợi vì anh có thể thấy rằng cô ấy đang cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý.

 

"Lee-yeon, em có đang giấu anh điều gì đó không?" anh đột nhiên hỏi.

 

"Không!" cô vội nói. Một biểu hiện kỳ ​​lạ thoáng qua trên khuôn mặt của Kwon Chae-woo. Lee-yeon nhận ra rằng vết nứt nhỏ này cần được khắc phục nhanh chóng.

 

"Đó là bởi vì anh quá đẹp!" cô thảng thốt mà không biết nói gì. “Nơi tôi đang hướng tới có rất nhiều ông già. Một người đàn ông trẻ và tốt bụng như anh sẽ không bao giờ biết được sự ghen tuông của một ông già có thể đáng sợ như thế nào ”. Lee-yeon lau mồ hôi cho cô ấy như thể cô ấy đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn.

 

"Anh đẹp đến mức làm em muốn giấu đi luôn ư?"

 

"Hả?"

 

Kwon Chae-woo ngoáy tai với biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt. Thật khó để biết anh ta đang cười hay đang cau mày. Anh kéo và gấp dái tai của mình mạnh đến mức da đỏ ửng lên. "Anh có đẹp trong mắt em không?"

 

“Ừm…” Cô bối rối thì thầm, không biết phải nói gì. Sau một lúc im lặng, Lee-yeon quyết định truyền đạt ý định của mình một cách mơ hồ nhất có thể.

 

"Tôi chỉ muốn anh ở nhà, chỉ vậy thôi."

 

"Có phải vì em không muốn người khác nhìn thấy anh không?"

 

“À…,” cô ấy càng lảng tránh câu hỏi, thì cô ấy càng bị mắc kẹt. Lee-yeon nhìn Choo-ja cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng Choo-ja đang bận rộn cười khúc khích ở khoảng cách xa để tận hưởng tình trạng khó khăn của Lee-yeon.

 

Cô không có lựa chọn nào khác. Cô cần phải thuyết phục anh ta, xoa dịu anh ta và thuyết phục anh ta bằng cách nào đó để anh ta ở lại nhà.



“Chúng ta, chúng ta là cặp đôi mới cưới. Thời gian của chúng ta đã dừng lại do một tai nạn, chúng ta vẫn là cặp đôi mới cưới. Vì vậy, tất nhiên… tôi muốn là người duy nhất nhìn thấy anh… ”

 

Kwon Chae-woo cười nhẹ như thể anh ấy thích câu trả lời đó. "Vậy thì em cũng không được đi ra ngoài."

 

"Cái gì!!?"

 

“Bởi vì anh không muốn xa em dù chỉ một phút đâu.” Lee-yeon đang cố gắng tìm ra một lời phản bác thuyết phục. “Anh sẽ giữ im lặng,” anh ấy tiếp tục, “Chỉ cần coi anh là lọ hoa yêu thích của em và đưa anh theo thôi.”

 

Lee-yeon cố gắng không nao núng trước ánh mắt sắc lạnh của anh ta. Không giống như giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy, đôi mắt của anh ấy trông kiên cường và say mê. Nếu cô từ chối, anh sẽ nghi ngờ cô đang cố gắng cách ly anh với thế giới bên ngoài. Lần cuối cùng cô cố gắng dùng những lời đường mật để cố gắng thuyết phục anh.

 

"Anh có chắc không? Anh vẫn là một bệnh nhân đấy. Tôi biết rằng tốc độ phục hồi của anh là tuyệt vời nhưng thành thật mà nói, tôi không muốn đưa anh đến một nơi phức tạp như thế này đâu, đặc biệt là khi anh còn đang mất trí nhớ nữa chứ. "

 

Đôi má mềm mại của cô, dường như sẽ tan chảy khi anh chạm vào, chuyển động đáng yêu mỗi khi cô nói. Bỏ qua ánh nhìn mãnh liệt của anh, cô tiếp tục.

 



 

Bạn đang đọc:Hoa mê hoặcChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.