Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 37

Kể từ sau những lần bắt lỗi vô cớ của thầy giáo, Charles đã dần thích nghi và càng cố gắng hơn với việc học khiến hắn ta chẳng thể nào bắt bẻ được một chút nào. Cậu dần dần trở thành một đứa trẻ quý tộc hoàn hảo về mọi mặt, hoàn toàn chút bỏ dáng vẻ bị cho là quê mùa y như một dân thường theo ý muốn của Phillip.

 

Có được một học sinh tài năng và thông minh như vậy, hẳn bất kỳ người thầy nào cũng nên cảm thấy tự hào. Nhưng Phillip lại ngược lại, hắn ta luôn cảm thấy khó chịu và tức tối khi Charles có thể trở nên ngày một hoàn hảo như vậy. Đó vốn dĩ không phải kết quả mà hắn mong muốn.

 

Charles càng nhận ra rõ điều đó hơn bất kỳ ai hết!

 

Nhưng dù sao kẻ đó cũng là do chị gái của cậu mời về nên Charles cũng đã cố gắng hết sức để làm hài lòng hắn ta. Cậu không hề biết rằng bản thân đang rơi vào một chiếc bẫy vô hình do chính người đứng sau người thầy quý tộc kia thiết kế…

 

Khuôn viên thuộc lâu đài Valenrie.

 

Sau những buổi học áp lực và dồn dập, Phillip bất ngờ đưa ra một đề nghỉ để tiểu thiếu gia có một ngày nghỉ để thư giãn. Olwen cũng không cảm thấy có gì lạ thường nên đã đồng ý với hắn ta. Charles có thể ra khỏi phòng để học trong ngày hôm nay, nhưng vẫn buộc phải đi theo tên thầy giáo kiêu ngạo đang ghét này tới sau khu vườn mùa đông lạnh lẽo để thưởng trà.

 

“Một kẻ dị hợm! Chẳng có một ai điên khùng tới nỗi thưởng trà ngoài trời giữa mùa đông giá rét như vậy cả. Thiếu gia chúng ta vẫn lên đi về thì hơn, nếu để đại công tước biết được hắn ta hành hạ ngài như thế này, chắc chắn sẽ xẻ thịt lột da hắn.”

 

Ryan ôm thân thể rét run cầm cập của mình mà chửi mắng, dù cậu đã khoác ba bốn lớp áo chẳng khác quả cầu bông cũng không thể cảm thấy hết lạnh. Rốt cục tên thầy giáo còn bắt bọn họ phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây.

 

Trước lời sự nhiều lời của Ryan, Charles chẳng mấy biểu cảm vẫn nhìn về phía xa.

 

Ly trà ấm trong tay cũng sắp nguội lạnh, tiếng bước chân lạ lẫm vang lên mỗi lúc một gần, Charles môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười nhạt.

 

Có vẻ như đây mới chính là mục đích thật sự của Phillip, gã ta căn bản không phải muốn làm khó cậu mà là đang cố gắng tạo cơ hội để Charles gặp một ai đó. Thưởng trà ở một nơi vắng vẻ như vậy, chắc hẳn kẻ đó không phải người ở trong lâu đài rồi.

 

“Ryan, ngươi trở về trước và gọi đại quản gia đến đây.” Charles quay đầu lại khẽ nói với Ryan.

 

Nhìn dáng vẻ của thiếu gia nghiêm túc như đây là một chuyện hệ trọng, Ryan dù có không hiểu tình huống gì cũng vội vã đi làm ngay. Cậu không biết được rằng, chính việc này lại tạo cơ hội để kẻ đó có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Charles.

 

“Đúng là một đứa trẻ thông minh! Không hổ là con trai duy nhất của Augustus Cullen.”

 

Từ phía sau lùm cây một ông lão quý tộc chống gậy đi đến trước mặt cậu. Mái tóc trắng xóa, khuôn mặt nhăn nheo với một nụ cười đôn hậu. Trước dáng vẻ hiền từ dễ dần đó, chắc hẳn không ít người bình thường sẽ buông bỏ sự đề phòng trước một người già phúc hậu như vậy.

 

Charles cậu nào đâu phải người bình thường cơ chứ!

 

"Ông là ai?" Giọng nói lạnh lùng của đứa trẻ cất lên mang theo sự đề phòng đối với kẻ xa lạ.

 

Nhưng trong mắt của vị quý tộc già kia, cậu lại chẳng khác nào như một chú mèo con đáng yêu đang xù hết lông mình đe dọa lại một con báo.

 

Thật ngây thơ và cũng thật thú vị!

 

"Xét về vai vế nữ đại công tước còn phải gọi ta một tiếng ông bác. Vậy cháu có thể nghĩ ta là ai đây?"

 

Charles khẽ nheo mắt lại nhìn ông ta, dáng vẻ làm bộ hiền từ đó khiến cậu cảm thấy vô cùng mắc ói và chán ghét. Charles muốn rời đi ngay lập tức.

 

Hai người nam hầu to lớn không biết đã xuất hiện từ bao giờ nhanh chóng chặn lại hướng đi của cậu theo ánh mắt của lão quý tộc.

 

Khi chưa thể đạt được mục đích của mình, ông ta đâu thể để vận may này rời đi nhanh như vậy được.

 

 

Bên trong cung điện Valenrie, Ryan dốc hết sức chạy thục mạng cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của quản gia Olwen. Cậu hốt hoảng tóm lấy ông như vật cứu mạng:

 

"Thưa ngài… thiếu gia muốn ngài đến khu vườn mùa đông ngay lập tức… thiếu gia đang rất lo sợ, ngài đi luôn theo tôi được không…" Mặc dù có chút thở không ra hơi nhưng Ryan vẫn cố gắng truyền đạt một cách đầy đủ nhất đến đại quản gia.

 

Dáng vẻ gấp gáp lại có chút hoảng sợ của cậu ta khiến Olwen cũng không dám nghĩ đây là một trò đùa.

 

"Thầy Phillip đâu rồi, thiếu gia không phải đang ở cùng ngài ấy sao?"

 

"Tôi thật sự không có nhiều thời gian để giải thích đâu, thiếu gia đang chờ chúng ta tới đó ngay thưa ngài." Ryan liên tục lôi kéo ông ta cho bằng được, cậu rời khỏi đó cũng đã được mười lăm phút. Ryan rất sợ mình đến chậm khiến thiếu gia Charles gặp chuyện.

 

Olwen không hỏi nhiều nữa lập tức đi theo cậu, nhưng vừa tới nơi, cảnh tượng trước mắt đã khiến ông ta kinh sợ vội vã chạy tới đứng chắn trước mặt của thiếu gia Charles.

 

"Hầu tước Brian, không có lệnh triệu tập của đại công tước ngài cũng biết bản thân mình không được đặt chân vào lâu đài Valerie nửa bước. Ngài không sợ sự việc hôm nay bị điện hạ biết được hay sao?" Olwen nghiêm giọng lên tiếng cảnh cáo với vị quý tộc già trước mắt.

 

Hầu tước Brian hay còn có một cái tên khác là Marcus Eric Brian, ông ta chính là người em trai duy nhất của ông nội Charlotte và là bác ruột của cố đại công tước Augustus Cullen.

 

Mặc dù mang trong mình dòng máu cao quý của gia tộc Cullen xong Marcus lại chỉ có thể mang họ khác sau khi anh trai kế vị và ông ta buộc phải tách khỏi gia tộc. Nhưng cho dù là vậy hầu tước Brian vẫn chưa từng từ bỏ khao khát sở hữu quyền lực lớn nhất ở phương Bắc. Ông ta khinh thương xuất thân của Charlotte và luôn tìm mọi cách ngáng chân nữ đại công tước kể từ lúc cô được sinh ra.

 

Olwen không hề nghĩ có ngày ông ta lại có thể to gan đến mức này, làm trái luật lệ khác nào đang khiêu khích trước quyền uy của đại công tước chứ.

 

Đứng trước sự đe dọa của đại quản gia, hầu tước lại bật cười một cách cợt nhả.

 

"Đừng quên rằng trong danh sách người thừa kế hợp pháp của gia tộc ta vẫn luôn nằm ở vị trí thứ hai. Chỉ là một con chó giữ nhà của gia tộc Cullen mà cũng dám lên mặt với ta sao?"

 

Marcus khinh thường đáp lại trước thái độ mà ông ta cho là khiêu khích của đại quản gia. Nếu không phải thời cơ chưa đến, hầu tước nhất định sẽ dạy con chó canh nhà này một bài học thích đáng.

 

Vệ binh xuất hiện ngay sau khi đại quản gia tới nơi này được một lúc, hầu tước Brian không muốn để người của mình đụng độ với họ nên cũng rời đi ngay lập tức.

 

Trước lúc biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của bọn họ, ông ta còn không quên để lại một lời khuyên dành cho đứa cháu nhỏ của mình:

 

"Như cháu đã thấy, đây chính là kết cục của những kẻ sinh sau như chúng ta! Sẽ không có bất kỳ ngoại lệ nào trước luật lệ của gia tộc cả. Nếu Charlotte thật sự quan tâm đến cháu, nó sẽ không để cháu phải sống chui sống nhủi trong bóng tối không ai biết đến. Hãy suy nghĩ kỹ những lời mà ta nói, chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian để gặp mặt nhau thôi."

 

Marcus mỉm cười rồi bỏ đi.

 

Olwen vô cùng lo lắng quay lại nhìn cậu. Khuôn mặt nhỏ của thiếu gia vẫn lạnh lùng và vô cảm, nhưng trong đôi mắt hai màu đặc biệt kia, ông biết có thứ gì đó đang dần thay đổi.

 

"Thiếu gia, ngài không sao chứ ạ?"

 

"Ta muốn gặp chị gái!... Xin ngài hãy đưa ta đến gặp chị ấy, ta cần Charlotte." Âm thanh run rẩy của đứa trẻ cất lên, từng giọt lệ bất chợt chực trào nơi khóe mắt.

 

Charles tóm chặt lấy tay áo của đại quản gia mà cầu xin ông.

 

Olwen trong lòng cùng vô cùng đau đớn khi thấy cảnh tượng này. Đã ba tháng kể từ ngày điện hạ rời đi, từng lá thư được gửi đi chưa từng có một lời hồi âm gửi về. Có lẽ những lời nói của hầu tước đã phá tan tuyến phòng thủ cuối cùng của Charles, khiến cậu chẳng thể nào kiềm chế được sự nhung nhớ trong lòng nữa.

 

Nếu là trước đây, đại quản gia sẽ không bao giờ đưa ra những quyết định thiếu suy nghĩ như vậy. Nhưng giờ sự an toàn của thiếu gia vẫn là trên hết, hầu tước Brian đã biết đến sự xuất hiện của người nên chắc chắn sẽ không để yên. Trong lâu đài đã xuất hiện nội gián, sẽ không an toàn nếu để thiếu gia ở đây nữa.

 

"Được, thần sẽ đưa ngài đi gặp điện hạ, ngay ngày mai chúng ta sẽ lập tức khởi hành."

 

Đại quản gia quỳ xuống ôm lấy cậu mà an ủi, hy vọng rằng nó sẽ khiến một phần tổn thương nào đấy của thiếu gia được an ủi.

Bạn đang đọc:Cách Nuôi Dưỡng Đại Công Tước Phản DiệnChương 37
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.